Tuesday, December 29, 2009

Có một đóa Hướng Dương***

Hoa hướng dương tuyệt đẹp làm sao. Những bông hoa hướng tới ánh mặt trời đón nhận những tia nắng ấm áp mà tạo hóa đã ban tặng cho mẹ Đất. Bông hoa to tròn, xòe rộng; những cánh hoa xòe dựng như bờm của chúa sơn lâm, nhưng màu sắc của hoa thì sáng chói, rực rỡ hơn nhiều. Màu của cánh hoa chẳng thua kém gì ánh rực rỡ của bình minh. Quả thật, hoa hướng dương xứng đáng được chọn để chào đón thần Apolo vào mỗi buổi sáng sớm. Bài viết này mục đích không phải là để miêu tả vẻ đẹp của hoa hướng dương, mà để kể về một đóa hướng dương rất đặc biệt mà tôi được vinh dự biết đến.

Tôi là một trong số những người thật may mắn khi được gặp một bông hoa hướng dương rất đặc biệt. Đóa hướng dương này không những là người bạn tinh thần, mà còn là bước ngoặc đánh dấu sự trưởng thành của tôi. Đóa hướng dương này thật đặc biệt: tinh khôi, thanh khiết và tràn đầy sức sống, phải nói là một tham vọng sống mãnh liệt. Đóa hoa ấy là chị Lê Thanh Thúy, một công dân trẻ tiêu biểu của thành phố Hồ Chí Minh, và cũng là một học trò rất đặc biệt của ngôi trường Trung Học Thực Hành (Đại học Sư Phạm TP. HCM).

Bước vào lớp 10 của trường Trung Học Thực Hành, tôi cảm giác phấn chấn và lạc quan về tương lai đang rộng mở trước mắt. Ngôi trường này đã trở thành mái ấm của biết bao nhiêu bạn học sinh. Tôi nhớ lại ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên được: hình ảnh chị Lê Thanh Thúy và ba của chị đang ôm nhau khóc ở dưới góc sân trường, vây quanh là những người bạn cùng khối. Có chuyện gì lạ đang xảy ra ở dưới kia? Tôi tự hỏi và cố tìm cho ra bằng được câu trả lời. Không cần phải tốn nhiều công sức bởi vì vài ngày sau đó, Đoàn trường phát động phong trào viết thư cho chị Lê Thanh Thúy. Hoàn cảnh của chị được trình bày rõ ràng trong nội dung của buổi phát động. Chị Thúy học 11A3, bị ung thư xương. Lúc đầu chị có dùng xạ trị và hóa trị, nhưng căn bệnh tai quái cứ tiếp tục gặm nhấm thân thể của chị, bắt buộc các bác sĩ phải tháo các khớp xương chân của chị.

Hóa ra là thế. Chị Thúy dũng cảm tuyên chiến với bệnh tật, quyết tâm tiếp tục đi học lại dù chị biết là mình đang chiến đấu với căn bệnh ung thư xương quái ác. Nghĩ tới đây, hình ảnh của hai bố con chị Thúy ôm nhau khóc dưới sân trường lại hiện về rõ mồn một. Thật thương tâm và cảm phục tấm lòng hiếu thảo, hiếu học của chị Thúy! Cô học trò ngày nào vẫn quyết tâm đi học, rồi đi làm để phụ bố mẹ. Thế nhưng chị đã ra đi mãi. Những gì tôi học được ở chị là sự kiên trì, quyết tâm cao độ để thực hiện lí tưởng sống của mình. Trước khi ra đi, chị đã để lại những ước mơ "đã trở thành hiện thực" của mình cho các bạn trẻ tiếp tục thực hiện. Những ngày Vì trẻ thơ khuyết tật, những bệnh nhi nghèo bị ung thư, những ngày hoạt động vì các bệnh nhi ung thư ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh là minh chứng cho những "giấc mơ trở thành hiện thực" của chị. Biết làm sao để cảm ơn chị? Chị đã thắp lên một ngọn lửa trong giới trẻ, để rồi chúng tôi cùng gìn giữ ngọn lửa ấy và lan rộng ra cho mọi người.

***Trích bài viết của một học sinh lớp 11, Tp. Hồ Chí Minh

No comments:

Post a Comment